tung_tran_kk |
Ngày: Thứ 7, 2009-05-30, 9:21 PM | Đường link của bài viết này # 1 |
Trình độ: Trung học phổ thông
Chức vụ: Trưởng thôn
Số bài đã post: 165
Cộng (trừ) điểm cho bài viết: 6
Tình trạng: Offline |
Đã bao giờ bạn nghĩ mình đang sống kiễng chân không? Đã bao giờ bạn thấy ngột ngạt mỏi mệt trong cái kiễng chân do chính mình tạo ra không? Hãy đọc và ngẫm bài viết này cùng tớ nhé. Gần đây, tôi có đọc được tâm sự của một chàng trai như thế này: “ …Và rồi chúng ta yêu nhau trước sự hồ hởi lẫn ghen tỵ của nhiều người về một cặp công tử, tiểu thư. Anh bắt đầu thấy quý trọng em đặc biệt khi em nói rằng: em sẽ tự bươn chải bằng chính đôi tay và khả năng của mình mà không cần đến sự hậu thuẫn, chở che của bố mẹ. Và công việc đầu tiên của một cô sinh viên đài các như em là đi phát tờ rơi, làm PG và cả bán thuốc lá trong quán bar nữa. Đương nhiên là anh muốn được bao bọc em trong vòng tay của mình, ngay khi em ra trường và cả suốt cuộc đời này nữa… Nhưng câu chuyện của anh bắt đầu nói nhiều đến thì tương lai. Anh bắt đầu muốn được về thành phố của em, nơi có bố mẹ em và ngôi nhà quá rộng. Anh muốn người lớn của hai gia đình sẽ nói chuyện đám cưới… Và rồi điều anh hẫng hụt đầu tiên ấy là khi anh biết bố mẹ em có một cửa hàng tạp hóa ngoài chợ huyện, cuộc sống bươn chải nhiều mồ hôi và nước mắt. Những chiếc đầm tiểu thư đài các của em có khi phải đổi bằng cả nửa tháng lao động miệt mài của bố mẹ. Avatar của em lúc nào cũng là những hình ảnh của em trong vai một cô tiểu thư bé nhỏ, mong manh. Đã rất lâu rồi em sống trong vai của một avatar, của một giao diện lung linh khác em. Em rất ít khi nói với anh về bố mẹ, gia đình mình ngoại trừ những điều như là “em thường phải ở nhà một mình trong căn nhà trống trải vì bố mẹ em suốt ngày bận rộn…”. Anh bắt đầu hoang mang khi nhớ đến lần em đã bật khóc khi nhìn thấy một đứa trẻ ăn ngấu nghiến một chiếc quẩy nhặt dưới đất khi một người khách đánh rơi trong quán phở. Anh đã nghĩ có thể em sống lâu ngày trong sự xa hoa, sang trọng nên ít gặp những cảnh ngộ này. Giờ thì, anh thấy hoang mang về mọi nhẽ…” Và người ta gọi những cô gái như thế là những người luôn phải sống kiễng chân. Họ chưa bao giờ, hoặc không bao giờ muốn sống cuộc sống thực như những gì mình muốn có. …Kiễng chân lên, để với được bầu trời trước mặt, rộng hơn, cao hơn mặt đất sần sùi – là sự thật về hoàn cảnh đang hiển hiện trước mắt. …Kiễng chân lên để sống trong thế giới ước mơ của mình, để hạnh phúc, dù chỉ là trong ước mơ cũng được. …Hoặc cũng có thể, họ đang “đầu tư” để có được một tương lai tươi sáng hơn, nhờ một sự “đổi đời” chẳng hạn… Nhưng xung quanh họ, người ta gọi đó là giả dối, hoặc cay nghiệt hơn, là lừa lọc. Lừa lọc tiền bạc, lừa lọc sự quan tâm, lừa lọc lòng thương hại, đồng cảm , và còn hơn thế, là lừa lọc tình cảm, tình yêu của những người khác. Anh yêu cô ấy, đơn giản chỉ vì cô ấy là chính cô ấy, dù chỉ là những biểu hiện nhỏ nhất. Nhưng khi anh phát hiện tất cả những điều cô ấy nói chỉ là một viễn cảnh, là một câu chuyện dài được vẽ ra hoàn hảo, liệu anh có còn tin vào tất cả những điều cô ấy đã nói, có còn tin vào tình cảm mà cô ấy dành cho anh? Nó là thật, hay cũng chỉ là bước đệm để cô ấy tìm được một người bao bọc, và có một cuộc sống đủ đầy cho tương lai? Tình cảm thì không bao giờ đặt được cái giá cho nó… Kiễng chân một chút, để có thêm động lực và hy vọng cho ước mơ của mình, điều đó âu cũng dễ hiểu trong thế giới này. Nhưng cứ mãi sống kiễng chân, như thế thì mệt mỏi ghê gớm. Cuộc sống trong giấc mơ mãi mãi không bao giờ là cuộc sống thực nếu như bạn thực sự không nỗ lực cố gắng phấn đấu vì nó. Mà, thực sự, có ai kiễng chân được suốt đời không?
Đừng đi trước anh không thể theo kịp ... Đừng đi sau anh không thể thấy em ... Hãy sóng đôi bên anh trọn đường đời ... !
|
|
| |