Chia tay em, anh đã không hề khóc. Vì em biết không, có những nỗi đau làm nước mắt chảy ngược vào tim… Cuối cùng giữa "Dừng lại" và "Đi tiếp". Anh đã chọn "Dừng lại".
Ít ra thì cuối cùng, khi em ra đi cũng không lặng lẽ. Anh đã từng nói với em, nếu ai ra đi thì phải nói với người kia. Nhưng lần này anh đi, đã định âm thầm...
Chia tay... "Vì em yêu anh không đủ? Hay vì anh đã hết yêu?"
Cuối cùng thìânh đã không hỏi được.
Anh chỉ hỏi em "Đã cảm thấy mệt chưa?" mà thôi. Anh biết em mệt rồi, và anh cũng thế.
Mệt nhưng nếu cố gắng, người ta vẫn có thể đi tiếp.
Sự gượng ép đôi khi là cần thiết để níu giữ những điều mong manh trước những suy nghĩ thiếu chín chắn trong một phút bồng bột. Nhưng sự gượng ép cũng là giọt nước tràn ly của một mối quan hệ đã tiềm tàng nguy cơ đổ vỡ.
Chấp nhận sự gượng ép. Một trong hai người sẽ bị làm đau đấy em ạ.
Thôi thì không gượng ép nữa, cứ thế này đi, như bây giờ đi...
Biết đâu thế sẽ tốt...
Mà như bây giờ, em và anh - có ai cảm thấy đau không?
Em thì không biết, nhưng anh thì có đấy em .
Nhưng lần này, nỗi đau không vỡ òa như những lần trước mà chạy dọc đường tim. Nỗi đau không giải tỏa bằng nước mắt. Nhưng nó là một sự hụt hẫng...
Chia tay em, anh đã không hề khóc. Vì con zai không đc khóc em ạ,Vì em biết không, có những nỗi đau làm nước mắt chảy ngược vào tim...
Anh đau như thế thì sao anh vẫn ra đi ư?
Tại anh sợ mình sẽ không thể chịu được nữa nếu ở lại...
Im lặng và thờ ơ...
Lần đầu tiên Anh mất niềm tin vào câu "Người còn yêu nhau sẽ trở về với nhau...". Đấy chỉ đúng với những tình yêu dù không còn như lúc đầu nhưng vẫn còn nhiều yêu thương và hy vọng. Đấy không phải điều giờ anh đang có nên anh phải đi thôi.
Đôi khi anh thường nhìn lại quá khứ, thời gian đầu mình yêu nhau và ao ước mọi thứ quay trở lại phút đầu. Nhưng tiếc là không thể, thời gian mà...
Yêu nhau cũng là cả một sự "chịu đựng" đấy, em biết không?
Chịu đựng những phút thất thường của nhau. Chịu đựng tính khí dở hơi của nhau. Chịu đựng những đau buồn bên cạnh những phút vui...
Giờ, chúng ta đã không thể "chịu đựng" nhau thêm được nữa. Thế là... tình vỡ tan.
Ngẫm lại cũng hợp lí em ạ, vì đã chẳng thể "chịu đựng" được nhau thì sao đi đến được phía cuối con đường.
Đã một lần chúng ta nếm vị chia tay thế nào và cũng biết sẽ phải đối mặt với những gì phía trước nên chắc mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn, em nhỉ.
Anh rồi sẽ ổn, chắc chắn thế. Và mong em cũng vậy nhé, bình yên cùng những tháng năm về sau...
À, muốn nói với em thêm một điều: Thích nhìn em mặc váy lắm. Váy trắng, như đã từng mặc vì anh. Trông giống cô dâu. Nhưng tiếc rằng em đã không còn là cô dâu của riêng anh...
ST